“Cõi An Thường” không thiếu những thể nghiệm sơn mài trừu tượng, song đậm nét vẫn là những bức tranh đầy nỗi nhung nhớ làng quê. “Cõi An Thường” của họa sĩ là một sự trở về với ký ức, với những hoài niệm tuổi thơ. Trong một lần trả lời phỏng vấn tạp chí Mỹ Thuật (tháng 9-2002), Hoài Hương thổ lộ: “Hội họa đã trở thành cái nghiệp, một cái nghiệp mà suốt cả cuộc đời chẳng thể nào cởi bỏ được đối với một tâm hồn yêu hội họa như tôi”. Vẽ với anh mãi mãi là một sự trở về, một hành động mang ý nghĩa “quy cố hương” đích thực – cái cố hương sáng tạo muôn thuở của người nghệ sĩ và cái cố hương mà anh luôn hoài vọng được sống với nó; điều anh đã thể hiện xuyên suốt trong lĩnh vực thiết kế nhưng chưa đủ.
Cái “không gian Việt” vốn đã bàng bạc trong tranh Hoài Hương từ buổi đầu; đó là những tàu lá chuối xanh nõn xõa xuống mái tóc bạc của bà mẹ nhà quê, là đụn rơm vàng trong vườn, là những chiếc lá sen, những mái đầu đao đình làng, là cô gái bên bờ ao với chiếc yếm đào gợi cảm, là con chuồn chuồn ngô rập rờn hàng dậu…
Trong hội họa của Hoài Hương có yếu tố không gian và ngược lại, trong không gian kiến trúc – nội thất của anh in đậm dấu vết hội họa. Anh cứ lặng lẽ đi tìm những gì mình yêu thương, gắn bó, hoài vọng, mơ màng, với một chút “điệu đàng” như chính con người anh. Đến bây giờ, thành đạt hơn xưa rất nhiều lần, tuổi đã gần “tri thiên mệnh” song Hoài Hương vẫn cứ nhẹ nhàng, từ tốn và vẫn cứ mải miết tìm về…
– Trích đoạn bài viết của NHÀ BÁO NGUYỄN TRỌNG CHỨC.
=======
“Cõi An Thường” is not devoid of abstract lacquer experiments, yet it is the nostalgic countryside scenes that stand out the most. The artist’s “Cõi An Thường” is a return to memories, to childhood nostalgia. In an interview with Fine Arts magazine (September 2002), Hoai Huong confided: “Painting has become a calling, an unshakable calling for a soul that cherishes art as deeply as I do throughout my life.” For him, painting is eternally a return, a genuine act of “homecoming” to the artist’s timeless creative homeland and the cherished place he always longs to dwell in; something he has explored throughout his design work, but never quite fulfilled.
The essence of “Vietnamese space” has subtly permeated Hoai Huong’s paintings from the very beginning; it is the green banana leaves cascading over the silver hair of a country mother, the golden straw piles in the garden, the lotus leaves, the curved roof tiles of village temples, the young woman by the pond in a graceful pink yếm, the dragonfly fluttering around the garden fence…
In Hoai Huong’s art, space is an essential element, and conversely, his architectural and interior designs bear strong traces of his painting style. He quietly searches for what he loves, cherishes, longs for, and dreams of, with a touch of “coquetry” that reflects his own personality. Even now, much more accomplished than before, approaching the age of “knowing one’s destiny,” Hoai Huong remains gentle, unhurried, and continues to tirelessly seek…